Đoạn mẹ lên phòng đứng một lát, rồi xuống nhà, lấy dầu gió xoa vào 2 thái dương chị. Nhìn mặt mẹ đăm chiêu lắm, rõ cả những nếp chân chim nơi khóe mắt. Sau một tiếng thở dài đằng đẵng, tưởng như không dứt, bà mới bảo.
“ Hồi mẹ ở đây một mình, mẹ cũng gặp chuyện như con Huyền. Nhưng mẹ biết nó muốn gì, và mẹ cũng chả sợ ma quỉ, nó chỉ là phần hồn của cái các chết đàn ông quanh đây và dường như nó muốn đem mẹ hoặc chị đi. Mẹ từng gặp nó trong đêm, nó đứng ở đầu giường nhìn mẹ nhưng mẹ nói lại với nó rằng nó không hại được mẹ đâu, vì số mẹ còn cao, vía mẹ nặng lắm, rồi từ đợt đấy nó biến mất, đến lúc mà các con chuyển về…”