Từ đấy, không còn con Dôn, cũng chả còn lão say, cái làng bỗng yên ắng lạ thường về đêm. Lại về phần Th, cô bị điên mười mấy năm trước, lúc đẻ thằng con thứ 2. Bác sĩ – bác T bảo là gọi cho oai chứ kì thực nó là lang băm – kêu là cô ấy bị động cơ địa, sinh đẻ khó nhọc đúng đợt ốm, lão cho thuốc vớ vẩn, bên ngoài bọc giấy bóng viết chữ lằng ngoằng nhưng bác T cũng gật gật tin thuốc linh. Đẻ xong thằng 2, cô bắt đầu có biểu hiện tâm thần, thoạt đầu chỉ như người tự kỉ, ngồi im ít nói nhưng vẫn minh mẫn, sau thì bệnh nặng trở nên điên dại, nói lảm nhảm, hay chạy lung tung phá phách. Đợt đó nhà bác T túng quá phải gửi 2 thằng lên ông bà nội nuôi ăn, còn mình ở nhà là chạy chữa cho cô Th mà vô phương triệt.
Cô Th lúc chưa có con Dôn hay trèo tường buổi đêm hoặc mở cổng chạy đi ban đêm lúc bác T không để ý, có bữa chạy lên tận ngã tư sở hồi chưa xây cầu, rồi có lần còn trèo vào nhà hàng xóm làng bên tạo cho bác T biết bao nhiêu là cơ cực, mà lạ thay cũng chỉ ban đêm mới như vậy còn ban ngay cô chỉ ngồi trong bếp hoặc trên chõng, lảm nhảm, hoặc cười nói một mình. Hồi con Dôn về, cô không đi nữa, mà ngồi ở hiên lúc nhìn con Dôn, lúc nói lảm nhảm tựa hồ như nói chuyện với con chó bằng thứ tiếng quái quỉ gì đó. Bác T lúc mất con Dôn, bác sợ cô Th lại trở về như cũ nhưng kì lạ thay cô Th không trốn nhà đi, mà vẫn chỉ lủi thủi trong nhà.