Nắp rương đậy kín. Cái chìa khóa lớn dùng để mở trông rất gọn và lúc mở cũng không nghe tiếng động lớn.
Maax tỏ ý vừa lòng. Mỗi ngày chàng để ý lau chùi bụi bặm bám trên mặt rương. Đem về nhà, chàng đặt rương vào một góc phòng. Maax nghĩ thầm khi phải dọn nhà, đồ vật này đối với chàng rất là tiện. Vả lại trong lúc này, chính cái rương quý này làm cho căn phòng của Maax giá trị thêm lên.
Nhiều tuần lễ trôi qua. Thỉnh thoảng Maax lại đưa mắt ngắm xem cái rương quý. Nhưng về sau, lâu ngày Maax ít để ý đến.
Một tối nọ, một sự việc bất ngờ khác lạ xảy đến làm cho Maax suy nghĩ rất nhiều.
Trong lúc ngồi vào chiếc ghế bành, im lặng đọc sách, không hiểu vì lẽ gì, Maax đưa mắt ra khỏi trang sách nhìn về phía góc phòng nơi đặt gương.
Một ngón tay dài, xanh xao thò ra khỏi nắp rương.
Maax ngồi lặng thinh trong chiếc ghế bành, tâm trí như bị tê liệt vì quá sợ hãi trong thời gian lâu từ hai đến ba phút, cặp mắt không rới khỏi mặt gương.
Rõ ràng là một ngón tay thật dài xanh xao, lóng tay không được suôn sẻ, đầu ngón tai là cái móng bầm đen.
Qua những phút sợ hãi, lúc này đến phút giận dữ ngón tay đó vẫn đứng yên. Hiện tượng ấy thật kỳ quái. Buổi tối yên lặng của chàng bỗng nhiên bị phá tan bởi sự xuất hiện ngón tay dị kỳ đó.