Vợ chồng người Mỹ này không có con cái nên coi Hùng như con ruột của mình vậy. Họ chăm sóc Hùng rất chu đáo, cho ăn học đàng hoàng. Hùng cũng nhận ông bà này là bố mẹ nuôi của mình. Ngôi nhà của họ Ở gồm hai tầng và một gác thượng. Thời gian đầu họ cho Hùng ở một phòng ở tầng dưới, nhưng khi Hùng lên trung học thì Hùng đòi lên tầng trên ở cho thoải mái hơn.
Thế là bố mẹ nuôi thì ở tầng dưới còn Hùng một mình ở tầng trên. Cái cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai và lên luôn cả gác thượng. Cả hai tầng đều có đầy đủ tiện nghi như phòng tắm, phòng ngủ, phòng để coi TV v.v., nên Hùng cảm thấy thoải mái vô cùng. Thỉnh thoảng bố mẹ nuôi có lên tầng trên để xem Hùng ăn ở thế nào, còn ngoài ra họ cũng ít khi quấy rầy đến Hùng.
Cái gác thượng thì trông có vẻ lạnh lẻo nên không ai bước chân lên đó cả. Tuy mỗi lần leo lên lầu Hùng đôi khi cũng nhìn lên trên đó vì tò mò, nhưng mỗi khi nhìn lên đó Hùng đều cảm thấy như có cái gì làm Hùng ơn ớn lạnh nên Hùng không bao giờ có cái ý định leo lên cái gác thượng này để xem trên đó có gì.
Mới lên ở được hai ngày thì đêm đó Hùng nghe có tiếng động lịch kịch trên gác thượng, rồi nghe cả tiếng chân bước ở trên đó nữa! Hùng cố lắng tai nghe để coi xem đó có phải đúng là tiếng động do người gây ra hay là do thú vật . Đúng rỏ ràng là tiếng bước chân của người rồi, Hùng cảm thấy hơi run và vơ lấy cái mền trùm kín cả người từ đầu tới chân. Tiếng động bổng im bặt, Hùng cố chờ một hồi nhưng không nghe thấy gì nữa cả và rồi thiếp ngủ lúc nào không biết nữa.