Rước kiệu – chắc các bác ở Hà Nội chả còn lạ gì nữa nhỉ, lâu lâu làng lại có hội rước kiệu quanh, cái kiệu quay quay và mọi người bu xunh quanh xem tỏ vẻ hiếu kì. Em con giai 18 tuổi, đương nhiên là bị tóm đi khênh kiệu rồi, và vào một đêm giao ban trực canh kiệu, em đã được ông T, nhà ở cạnh đình làng kể về câu chuyện làm thay đổi không ít tới
cuộc sống cuộc cái làng con con này mấy năm về trước…
24 năm về trước, làng còn vắng vé, tức là 14 năm trước khi em chuyển tới làng này sống. Trong làng này ai cũng biết nhà ông T có con chó kì lạ. Con chó bắt được ở cổng chùa, lúc mới bắt nó còn bé con nhưng tỏ vẻ khó chịu và gầm gừ cắn như bị dại. Hồi đó trong làng hay có trộm, trộm vặt thì cũng cái niêu, cái xong, trộm to thì con gà, ổ trứng và đôi khi còn vào nhà dân cướp của. Làng sợ lắm, nên bác T cũng cố kiếm con chó. Chó hồi đấy nhiều, nhưng chó xung quanh nhà thì toàn chó đói, đẻ không được, mà đẻ được thì cũng chết giữa lúc đẻ. Làng ai có chó cái là giữ lắm, không cho ai cả, mà có con nào đẻ được thì bán giá cao, nên bác T không mua. Hồi đấy bác T nhà nghèo, có 2 thằng con giai nghịch như quỉ. Đêm tờ mờ sáng ông đạp xe đi tận Hà Đông bấy giờ vặt rau muống, đạp tới 7 giờ về tới nhà thì bán ở chợ làng kiếm ít tiền, trưa thì đi làm phu hồ. Bà vợ bác T là cô Th bị điên, suốt ngày trèo tường ra ngoài vào ban đêm rồi đi khắp trong làng làm khổ bác T phải đi kiếm. Nên bác T thường không ngủ được vào ban đêm mà tranh thủ chợp mắt lúc ăn cơm tối xong. Bữa đó đạp xe về từ tờ mờ sáng, nhìn thấy có con chó nằm bên trong cổng chùa, mạnh bạo xung quanh không có ai, bác T dựng xe nhảy vào bắt trộm. Con chó bé bé nhưng giãy mạnh, chực cắn vào tay bác. Chật vật với con chó con trong bao tải, bác cũng về tới chợ làng. Con chó đem về phải thanh minh với hàng xóm là mua được giá rẻ ở Hà Đông, vì không sẽ bị nghi là ăn cắp. Nhà tuy nghèo, nhưng sợ trộm cướp mất mạng, bác T vẫn cố nuôi con chó đặt tên là con Dôn.